Ta thấy em trong tiền kiếp, với cọng buồn cỏ cây
Ta thấy em đang ngồi khóc, khi rừng chiều đổ mưa
Rừng thu lá úa, em vẫn chưa về
Rừng thu lá cuốn, em vẫn bơ vơ
Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi
Ta thấy em đang ngồi hát, khi rừng về, nhiều mây
Rừng thu thay lá mưa bay buồn rầu
Rừng đông buốt giá mưa bay dạt dào
Ta vẫn mong, ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu
Ta vẫn mong, em về đây, cho đời đầy cuộc vui
Mùa xuân đã đến em hãy quay về
Rừng xưa đã khép em hãy ra đi
Tôi chưa bao giờ nhận mình là fan Trịnh, và tôi nghe bài hát này một cách tình cờ, biết đến nó một cách tình cờ. Đó là khi tôi đang thả mình vào những ý nghĩ về nhân quả luân hồi. Đó là khi tôi đang muốn mình sống thiền và chiêm nghiệm về cuộc đời này. Tôi chẳng phải Tất đạt đa mong cầu giải thoát, cũng chẳng phải người muốn được vãng sinh trong những cõi giới cao siêu. Và tôi tìm thấy ở Trịnh sự siêu thoát trong hiện tại, cái mà mỗi người nên làm, nếu muốn có được sự thanh thản và hạnh phúc.
Tiền kiếp ở đâu, tiền kiếp là cái đã qua rồi, có thể chỉ là một phút trước đây, một giây trước đây. Vạn vật đều thay đổi từng giây phút, sau một giây thôi, ta của giây này đâu có phải là ta của giây trước, lại càng không phải là ta của giây sau. Biết bao nhiêu tế bào đã sinh ra rồi tận diệt chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, biết bao nhiêu ý nghĩ đã sinh ra rồi mất đi chỉ trong có một giây…Con người, với nỗi buồn giận, với lòng ai oán, thích giam mình trong quá khứ, để nhấm nháp cái đắng nghẹn lòng. Chẳng cần thật sự có một cọng buồn yếu mềm và đơn lẻ, chẳng cần có một rừng chiều mưa ảm đạm bủa vây… chỉ cần một cõi buồn trong trái tim đã đủ tạo nên một rừng thu ảo não đang tàn tạ trong từng giây phút. Cõi buồn mênh mang hơn theo từng suy nghĩ, con người nhỏ bé hơn; cõi buồn ủ dột hơn theo từng giọt mặn, con người tàn tạ hơn.
Một điều kì lạ, ấy là khi buồn, người ta biết không nên buồn, người ta biết đó là liều độc dược, nhưng vẫn giam mình trong nỗi buồn của mình, chẳng để làm gì khác ngoài việc suy tư về nó, và lại càng làm mình buồn hơn; và càng buồn, thì lại càng mất đi nghị lực để bước ra. Người ta ngắm nghía nỗi buồn, tưởng nó là đồ vật đẹp-dân nghệ sĩ hay mắc cái bệnh này, hoặc giả dù cũng biết nó không đẹp, nhưng cái tính tham trong con người cũng chẳng cho họ vứt đi. Nỗi buồn đó, có phải là mình không ?!? nó thuộc về quá khứ, về tiền kiếp rồi, nó đã từng có ở ta, nhưng ta có thể chấm dứt nó vì vạn sự vô thường, cái gì đến rồi cũng sẽ phải đi; thứ duy nhất làm nó ở lại, là ta tưởng nó là ta, ta biến quá khứ thành hiện tại, ta tự giam mình trong cõi mê mờ. Ta khóc với nỗi buồn quá khứ, ta cô đơn với nỗi buồn quá khứ, ta hát, ta gào thét, ta suy tư… trong khi cuộc sống ở bên ngoài từng giây vẫn trôi qua. Nếu quá khứ mà níu lại được, thì hẳn con người đã sống khác bây giờ. Nhưng đó là điều không tưởng.
Khi ta giam mình trong rừng lạnh, ta biết ta đang cô đơn, đang lẻ loi, đang rầu rĩ, nhưng không thể biết ngoài khu rừng kia có con người, có cuộc sống đang vẫy gọi, đang khẩn cầu ta quay lại. Sao phải nếm đi nếm lại vị mật đắng trong khi ta có quyền và có điều kiện để được nhâm nhi mật ngọt. Sống từng phút với hiện kiếp, hạnh phúc và đau khổ từng phút giây với hiện tại; dũng cảm và kéo mình ra khỏi quá khứ.
Sao khi chuyển kiếp người ta phải quên đi những gì đã xảy ra, biết đâu khi biết được tiền kiếp của mình đã đau khổ, đã sung sướng do duyên nghiệp nào thì người ta sẽ sống tốt hơn, tinh tấn tu tỉnh hơn chứ ! Nhưng con người, với những luồng nghĩ suy nhiều thù hận, có đáng để được sống với quá khứ không, hay phát điên lên vì quá nhiều ân oán. Ta không phải vị thánh để có thể thản nhiên nhìn lại mình, đầu óc ta đầy phán xét. Ta phán xét mình, ta phán xét người, rồi dằn vặt nhau trong cái mớ bòng bong nào duyên nào nghiệp. Tự hỏi lại đi, trong “tiền kiếp”, hiện kiếp và cả những kiếp sống tương lai, liệu có gì ta không thể làm, liệu có người nào là bạn, hay là thù mãi mãi ? Ta có thể đã hoặc sẽ là một kẻ điên, có thể đã hoặc sẽ là tên giết người, có thể đã hoặc sẽ là kẻ phụ bạc, có thể đã hoặc sẽ là tên bán nước, có thể đã hoặc sẽ là kẻ tham ô, có thể đã hoặc sẽ mang một căn bệnh vô phương cứu chữa, ai thấy cũng phải sợ hãi tránh xa…, ta khác gì hơn so với cõi người này? Cứ nghĩ đi, rồi sẽ thấy cái ta cũng đáng ghê đáng tởm. Với đa số người đang sống, cái ta là cái đáng yêu quý nhất, nhưng xem lại xem đi, nó làm được những gì; và xem lại thử xem, có đáng không khi mình nâng niu cưng chiều, dành cho nó hẳn một cõi giới riêng, tách biệt với cuộc đời. Trong vòng luân hồi sinh tử, một kiếp người bất quá trăm năm, so với sự vô thuỷ vô chung, thì bất quá chỉ là tích tắc bé nhỏ so với cả năm dài. Vậy đó, tập quên đi, như mình đã ăn cháo lú cả triệu lần triệu kiếp.
Hãy cảm nhận từng hơi thở của mình, hãy theo dõi từng ý nghĩ của mình, hãy ghi nhận từng hành động của mình, ở đây , ngay lúc này, hiện tại… Thiền ngay bây giờ, ngay trong từng hơi thở. Chỗ của tâm ta, không phải ở cõi riêng nào, mà là an trú trong hiện tại. Hạnh phúc, đơn giản là rời khỏi cõi mê, về với thực tại, để trái tim và trí óc được nghỉ ngơi. Tự khép lại khu rừng của ngày xưa, nó sao xứng đáng cho một mùa xuân rực rỡ.
Tuấn mập này, không biết Phương hiểu thế có đúng không? Thiền là ở đây, trong từng hơi thở.
Powered by ScribeFire.
Leave a reply to Lê Minh Phúc Cancel reply